Ñaït Nieäm Phaät Tam Muoäi
thì vieäc Vaõng Sanh ñaõ chaéc chaén

niemphat.edu.vn

ẤN QUANG PHÁP SƯ GIA ĐÌNH GIÁO DỤC PHÁP NGỮ - TẬP MƯỜI NĂM - KHI CON ĐẾN TUỔI THÀNH GIA LẬP THẤT

ẤN QUANG PHÁP SƯ

GIA ĐÌNH GIÁO DỤC PHÁP NGỮ

Giảng giải: Đại Sư Ấn Quang
 

TẬP MƯỜI NĂM

KHI CON ĐẾN TUỔI THÀNH GIA LẬP THẤT
 

Phàm Trời sanh trai gái, Thánh Nhân phỏng theo Trời lập ra quy củ cho nam nữ lập gia đình, chính là mối quan hệ lớn nhất giữa người với người, trên liên quan đến phong hóa, dưới để tiếp nối giống nòi, há phải đâu hằng ngày mong cầu khoái lạc, coi dục sự là trọng ư?

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Chánh Biên.

Thư gửi cư sĩ X… ở Vĩnh Gia.

Chẳng tà dâm: Người đời nam nữ lập gia đình sanh con đẻ cái thì trên là vì phong hóa, dưới là để có người thờ phụng Tổ Tiên. Vợ chồng hành dâm không phạm vào điều cấm, nhưng phải nên kính nhau như khách, chỉ cốt tiếp nối giòng giống để có người thờ cúng Tổ Tiên, chẳng nên vì khoái lạc mà chạy theo lòng dục đến nỗi mất mạng.

Tuy là vợ mình nhưng nếu tham lạc quá thì cũng là phạm giới, nhưng tội ấy vẫn còn nhẹ, nhỏ. Nếu chung chạ bừa bãi với người chẳng phải là vợ mình thì gọi là tà dâm, tội ấy rất nặng.

Hành tà dâm là đem cái thân người làm chuyện súc sanh, khi báo hết mạng dứt, trước sẽ đọa vào địa ngục, ngạ quỷ, sau sanh trong súc sanh đạo ngàn vạn ức kiếp chẳng thể xuất ly.

Hết thảy chúng sanh đều do dâm dục sanh ra cho nên giới này khó giữ dễ phạm, ngay cả Bậc Hiền đạt có lúc còn vấp ngã, huống là kẻ ngu.

Nếu lập chí tu trì thì trước hết phải hiểu rõ lợi hại và phương pháp đối trị: Như thấy rắn độc, như gặp oán tặc, sợ hãi e dè thì dục tâm tự tắt. Phương pháp đối trị đã được ghi nhiều trong Kinh Phật.

Nếu người đời chẳng có duyên xem đến thì nên xem cuốn Dục Hải Hồi Cuồng của An Sĩ Tiên Sinh, ắt sẽ biết được đại khái Lợi: Cái lợi do chẳng phạm, hại là họa hại do phạm giới này vậy.

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Chánh Biên.

Vì tại gia đệ tử lược nói tam quy, ngũ giới, thập thiện.

Nhưng người sống trong thế gian chẳng thể không làm gì, phải tận tình, tận phận, quyết chẳng mong ngóng ra ngoài bổn phận, trách nhiệm. Sĩ, nông, công, thương ai nấy chăm chú nghề mình để làm cái gốc nuôi thân, nuôi gia đình, tùy phận, tùy sức chấp trì Phật hiệu, quyết chí cầu sanh.

Phàm những việc lành sức mình có thể làm được bèn bỏ ra tiền của, hoặc giúp lời nói, ra sức tán trợ. Nếu không làm được như thế bèn phát tâm tùy hỷ thì cũng là công đức. Dùng những điều này để vun trồng phước điền, tạo thành trợ hạnh vãng sanh.

Như thuận nước giương buồm, lại thêm lèo lái, đến được bến bờ chẳng càng nhanh hơn ư?

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Chánh Biên.

Thư trả lời cư sĩ X… ở Ninh Ba.

Đã Phát Tâm niệm Phật, ắt cần phải kiêng giết, ăn chay, đoạn cả hút sách lẫn uống rượu. Thanh tâm quả dục tấm lòng trong sạch, ít ham muốn, cưới vợ chủ yếu để sanh con.

Người đời thường thường coi chuyện ân ái như chuyện ăn cơm, uống trà thường ngày trong nhà, mà mong tưởng sanh được đứa con tốt đẹp sẽ là chuyện khó nhất trong các sự khó. Ông đã lầm lẫn, khiến cho tánh mạng nguy ngập mấy lần, hãy nên đoạn dục một hai năm để sanh được con.

Đợi cho thiên quý kinh nguyệt của vợ sạch rồi, lại cần chọn ngày tháng tốt đẹp để ăn nằm, ắt nhất định thọ thai. Từ đấy, vĩnh viễn đoạn dục. Đứa con sanh ra chắc chắn hiền thiện, khỏe mạnh.

Lại cần phải giữ vẹn luân thường, trọn hết bổn phận, dứt lòng tà, giữ lòng thành, đừng làm các điều ác, vâng giữ các điều lành, trong là gia đình, ngoài là những người cùng hàng, đều nên dùng điều này để kính khuyên thì sẽ là Phật Tử thật sự vậy.

Nếu không, vẫn là kẻ tội nhân nơi danh giáo, huống hồ còn muốn liễu sanh thoát tử, siêu phàm nhập Thánh mà được hay sao?

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tục Biên.

Thư trả lời cư sĩ Dương Vĩ Chương.

Những kẻ thanh xuân ở góa trong cõi đời cũng như những người cưới vợ chưa được mấy chốc vợ đã chết, mười phần hết tám chín là do chẳng biết tự thận trọng đến nỗi uổng mạng.

Há có phải mỗi trường hợp đều do bổn mạng từ lúc sanh ra đã như thế ư?

Nếu La Tế Đồng , thương nhân X… và đứa con của thương gia Y… đọc kỹ Thọ Khang Bảo Giám, đã biết rành rẽ những điều kỵ húy, há có chuyện bị chết ngay ư?

Quang thương bọn họ vô tri, nên mới đặc biệt biên tập sách này đã in năm vạn cuốn. Sợ ông nghĩ ta chẳng đến nỗi phạm tà dâm, cần gì phải đọc sách ấy.

Vậy là sai lầm quá đỗi rồi. Hoàng đế Đồng Trị cũng do bệnh chưa lành mà ân ái nên phải chết. Chuyện này quả thật là đạo trọng yếu để giữ thân yên đời. Thuở xưa, Hoàng đế còn sai viên quan truyền lệnh dùng mõ gỗ đi khắp nẻo đường tức đường sá, ngõ ngách trong thôn làng để bảo ban.

Nay thì cha mẹ cũng chẳng bảo ban con cái, đến khi con phạm phải những điều kỵ húy chết mất rồi, chỉ biết gào khóc, há chẳng đáng buồn quá sức ư?

Tôi có tình thâm giao với cha ông, mẹ ông mà vợ chồng ông lại quy y với tôi, tôi xem vợ chồng ông như con cái vậy. Vì thế mới nói lôi thôi như thế này.

Những vị Thiện Tri Thức khác quyết chẳng nói đến chuyện này, chẳng biết ông có nghĩ lời Quang là đúng hay không?

Những điều khác đã có trong Kinh Điển, nên Quang chẳng cần phải nói nữa.

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên.

Thư trả lời cư sĩ Sư Khang.

Hết thảy chúng sanh do dâm dục mà sanh. Con phát tâm giữ lòng Trinh tu hành, phải nỗ lực. Nếu có những thứ tình niệm ấy khởi lên, hãy nghĩ đến núi đao, rừng kiếm, vạc dầu, lò than, đủ mọi nỗi khổ trong địa ngục, tự nhiên bao nhiêu ý niệm đã dấy lên sẽ lập tức bị tiêu diệt.

Thường thấy bao nhiêu Thiện Nữ thoạt đầu phát tâm giữ lòng trong trắng chẳng xuất giá, sau đấy do tình niệm phát khởi, chẳng thể kìm mình được, liền cùng kẻ khác làm chuyện cẩu thả.

Nhưng hễ đã không gìn giữ một lần, sẽ như nước xoáy thủng đê, từ đấy chảy tràn lan, vĩnh viễn chẳng thể quay về chánh đạo được, thật đáng đau tiếc. Hãy nên tự châm chước, có thể giữ được thì giữ chắc đến tột cùng. Nếu không, xuất giá theo chồng chính là cương thường do Thiên Địa Thánh Nhân và con người đã lập ra, cố nhiên chẳng phải là không nên.

Giữ lòng Trinh mà giữ được tốt đẹp thì tốt hơn đi lấy chồng, nào phải chỉ tốt đẹp hơn trăm ngàn vạn lần. Không giữ được lòng Trinh vẹn toàn thì lại còn thua lấy chồng cả trăm ngàn vạn lần, bởi lẽ nam nữ lập gia đình chính là giềng mối của con người trong Trời đất, nam nữ chung chạ bừa bãi chính là hành vi của súc sanh. Súc sanh chẳng biết lý, chẳng biết luân thường.

Con người biết lý, biết luân thường, mà vẫn muốn làm chuyện chung chạ bừa bãi, quả thật chẳng bằng súc sanh.

Cậu của con đã thờ ta làm thầy, nói con có thiện căn muốn giữ lòng Trinh, ta không phá cái tâm giữ lòng Trinh của con, chỉ sợ con có đầu không đuôi, đâm ra mắc tội với Trời đất, cha mẹ, Phật, Bồ Tát. Vì thế, ta khôn ngăn dài dòng một phen.

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên.

Thư trả lời nữ cư sĩ Trần Liên Anh.

Đối với chuyện của đứa con gái lớn, chỉ nên khuyên nó sốt sắng niệm Phật, những điều khác chẳng đáng bận tâm đến. Thiên định giả thắng nhân, nhân định giả thắng thiên.

Thật ra, khổ vui, hên xui mà người đời gặp phải, quá nửa là do người ấy đã tạo.

Có mấy ai một bề giữ nguyên số mạng?

Nói chung, người làm ác cuộc đời chẳng thể tốt đẹp đúng như số mạng thì nhiều, người tu thiện biến đổi số mạng xấu hèn thành tốt đẹp thì ít. Hai loại người này đều là nhân định thắng thiên.

Người đời mỗi khi có ý niệm thiện liền có thể chuyển được họa thành phước, chuyển dữ thành lành, huống gì suốt đời ăn chay, niệm hồng danh vạn đức của Như Lai mà chẳng thể xoay chuyển tạo hóa ư?

Chỉ cần dạy họ thường giữ lòng kính sợ, phát tâm bồ đề thì những điều ấy còn có thể làm phương tiện dẫn đường để siêu phàm nhập Thánh, huống hồ những chuyện phước nhỏ nhặt khác mà chẳng thể đạt được ư?

Phước và họa dựa dẫm lẫn nhau, muốn thuần được phước chẳng mắc họa thì cũng chỉ do chính mình nỗ lực tu trì.

Hôn sự của con gái ông, người nhà đã không bằng lòng, hãy nên châm chước, và hỏi con gái ông có ý kiến quyết định hay không?

Nếu con gái ông có ý kiến quyết định thì chẳng trở ngại gì.

Còn như con gái ông không có ý kiến quyết định, sau này có thể vì chán ghét nghèo cùng, ghét bị trói buộc, lại bị những kẻ ghét nghèo chê bai, oán thán, chắc sẽ chẳng tốt lành gì.

Chẳng thể không tính sẵn điều này.

Trước hết, hãy nên hỏi con gái ông rồi hỏi Phật để quyết định. Người thế gian tính toán cho con cái phần nhiều đều mưu tính trên gia tài, chứ không tính trên nhân phẩm.

Con em nhà giàu chẳng được mấy năm liền bị đói lạnh chết đi, nào có hạn lượng?

Kẻ nghèo trắng tay nhẵn nhụi, thành gia lập nghiệp được cả nước tôn sùng, há lại có hạn lượng ư?

Đây là nói theo giới thương nghiệp, bọn quân phiệt không tính vào đây.

Do ông đã nhắc đến, nên chẳng thể không bảo cùng ông biện pháp thận trọng. Con gái ông gặp được người thuộc gia đình tốt đẹp như vậy thật là may mắn lớn lao.

Gặp năm tháng chẳng vừa ý là tại Trời, nhưng tu trì là tại ta, mạng tự ta lập. Nếu có thể thường giữ lòng kính sợ, nhất tâm niệm Phật và niệm Quán Âm thì không nghiệp nào chẳng tiêu, không phước nào chẳng đưa tới, đây chính là ý nghĩa lớn lao nhân định thắng thiên vậy.

Nếu cô ta lười nhác, biếng trễ, trong tâm không đặt nặng chuyện năm tháng không vừa ý, sẽ thành ra thiên định thắng nhân.

Xin hãy đem ý nghĩa lập mạng tu thân lớn lao này nói với cô ta, ắt cô ta sẽ rửa lòng gột ý, dè dặt, chăm chú tu trì, siêu phàm nhập Thánh hãy còn dư, huống hồ khuyết điểm năm tháng nhỏ nhặt ư?

Cô con gái thứ hai nếu chưa hứa gả cho ai, hãy nên chọn một gia đình tin Phật để cho cô ta được xuất giá sớm hòng nhẹ trách nhiệm, khỏi phải lo lắng.

Hãy nên bảo cô ta: Hiện thời lòng người chẳng được như xưa, người ta càng phú quý càng nguy hiểm, chớ nên không hiểu việc, cứ muốn chọn gia đình giàu có để mong hưởng phú quý dài lâu. Tuy nhà người ta nghèo, chỉ cốt sao giữ bổn phận là được rồi, nếu thời cuộc biến động, cũng chẳng đến nỗi quá thê thảm. Nếu là nhà phú quý, rất có thể cả thân lẫn mạng đều chẳng giữ được.

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tục Biên.

Trả lời thư cư sĩ niệm Phật.

Còn đối với chuyện cưới gả của con cái hiện thời thì một khi nó đã tự quyết định, chỉ đành thuận theo nó. Nếu không, sau này bọn chúng chắc sẽ buông lời oán trách. Tuy nói là không thốt ra lời oán trách nào, nhưng một mai tình yêu gần cạn thì những kẻ ly hôn, đi lấy người khác chẳng biết số đến bao nhiêu.

Nước nhà sắp hưng thịnh thì luân thường, kỷ cương ắt sẽ chấn hưng, nước nhà sắp suy bại ắt luân thường, kỷ cương sẽ lỏng lẻo, bỏ phế.

Đã chẳng nói gì đến luân thường, kỷ cương, thì còn nói gì đến gia giáo nữa?

Gia giáo giáo dục trong gia đình đã không có thì đất nước há có người hiền được ư?

Đấy là một điều đại bất hạnh cho nước ta. Nếu chuyện con cái đã xong xuôi rồi thì hãy để mặc cho chúng nó tự chủ trương nhằm chống đỡ thể diện theo kiểu mới của bọn chúng.

Chúng ta hãy chuyên tâm niệm Phật để tu pháp môn cũ kỹ của chúng ta thì đôi bên đều được thoải mái, ngõ hầu chẳng đến nỗi phải lo lắng quá sức về chuyện con cái để rồi đại sự sanh tử của chính mình xôi hỏng bỏng không.

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên.

Thư trả lời cư sĩ Huệ Hải thư thứ hai.

Con gái xuất giá, giảm nhẹ gánh nặng rất nhiều.

Xin hãy khuyên nó: Nên trọn hết đạo làm vợ, hiếu với bố mẹ chồng, kính trọng chồng, hòa thuận với chị em dâu, rộng rãi với tôi tớ, vẫn giữ đạo niệm Phật, chớ lấy chồng rồi bỏ luôn không niệm. Lại phải mềm mỏng khuyên chồng niệm Phật và Quán Thế Âm để làm chỗ nương tựa cho tương lai.

Làm được như thế thì người tôn kính, thần che chở, chẳng gặp tai chướng, điều phước chuyện lành đều cùng tụ họp. Chẳng những chính ngươi được vẻ vang mà người ta cũng vì ngươi mà kính trọng lây cả cha mẹ sanh ra ngươi, cho là nhà ấy có gia giáo, cho nên cô gái ấy từ nhỏ đã quy y Phật Pháp, ăn chay, niệm Phật, nay được tốt lành như thế.

Nào phải chỉ cha mẹ được nở mày nở mặt, mà vị thầy ngươi quy y cũng được vẻ vang. Nếu chẳng hiền hiếu, ắt ngươi bị người ta ghét, đấy vẫn còn là chuyện nhỏ.

Ắt người ta sẽ nói cha mẹ ngươi không có đức hạnh nên mới sanh ra đứa con gái chẳng hiền chẳng hiếu ấy, ắt cha mẹ ngươi thường bị người khác nhục mạ, vị thầy ngươi quy y cũng bị người ta chê trách là chẳng thể giáo hóa ngươi hành hiếu kính.

Mong cho bọn họ hiện tại làm con gái hiền, xuất giá làm vợ hiền của người ta, sau này trở thành hiền mẫu của người khác thì may mắn nào hơn. Xin hãy sáng suốt suy xét, bảo tường tận cùng bọn họ.

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tục Biên.

Thư trả lời cư sĩ Lý Trọng Hòa.

Hôm qua, cư sĩ Kiếm Thanh đến đây, cầm theo thư ông, khôn ngăn vui mừng, an ủi. Lễ giáo thế gian suy vi, chuyện cưới gả phần nhiều chú trọng sát sanh để phô trương, chẳng biết nam nữ lập gia đình là đầu mối của nhân luân, là chuyện vui mừng đẹp đẽ nhất.

Do tổ chức cuộc lễ vui mừng tốt đẹp ấy mà đến nỗi có vô số con vật bị lâm vào tử địa để cung cấp cho con người ăn nuốt, hung ác, xui xẻo đến cùng cực. Nhưng người đời vẫn cứ coi đó là sang vì quen thói xấu ác mà ra.

Nếu suy nghĩ, ắt cái tâm hồi hộp bất an sẽ tràn trề nảy sanh. Phong tục chuyển biến đều do một hai người đứng ra đề xướng mà được bắt đầu.

Ông gả con gái như thế tức là đãi khách bằng cỗ chay chắc sẽ có người bắt chước làm theo, chắc là lề thói xa xỉ cũng sẽ do đây mà dần dần giảm bớt.

Tôi thường nói: Thiên hạ chẳng yên, thất phu có trách nhiệm, trách nhiệm ấy ở nơi đâu?

Chính là trong gia đình khéo dạy dỗ con cái, nhưng dạy dỗ con gái lại càng thiết yếu hơn. Bởi lẽ, nếu con gái hiền ắt sẽ có thể giúp chồng thành tựu đức hạnh, nêu gương mẫu cho con cái.

Từ đấy, con cháu sẽ nối tiếp nhau làm người hiền thiện. Hãy nên dạy cho lệnh ái hiểu cặn kẽ nghĩa này, trong Văn Sao đã nhiều lần nhắc đến. Nếu cô ta đọc thuộc rồi tận lực thực hành thì lợi ích lớn lắm.

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên.

Thư trả lời cư sĩ Huệ Hải thư thứ bảy.

Nay đem Vật Do Như Thử, Sức Chung Tân Lương, Thọ Khang Bảo Giám, Tức Tai Khai Thị, Liễu Phàm Tứ Huấn, mỗi thứ hai cuốn, lèn chặt thành một bưu kiện. Những thứ giấy dùng để chèn chỗ trống cũng đừng vất đi, bởi đấy chính là Sớ Lễ Quán Âm Cầu Con và Ba Điều Trọng Yếu Để Cầu Con, cũng là bài văn có quan hệ lớn lao cho hết thảy kẻ thanh niên.

Bất luận già hay trẻ đều chớ nên không biết. Nếu không, chẳng biết tiết dục mà mong sanh con thì chưa sanh được con mà cha đã chết trước rồi. Hoặc mẹ do ân ái quá nhiều bị mắc bệnh lao sái, chẳng biết là bao nhiêu.

Đồ Hữu Sanh khá thông minh. Những con em thông minh hiện thời phần nhiều mắc bệnh thủ dâm, hãy bảo chúng nó đọc Thọ Khang Bảo Giám và Liễu Phàm Tứ Huấn thì sẽ chẳng đến nỗi mắc phải những mối họa đau khổ như trở thành tàn tật và đoản mạng mà chết.

Xưa kia, Thánh Vương sai quan bố cáo khuyên mọi người không nên ăn nằm khi sấm sắp động vào đầu Xuân, nay thì cha, mẹ, thầy, bạn nhất loạt chẳng nói đến chuyện này, cũng là do ác nghiệp của mọi người cảm thành.

Có kẻ càng ngu hơn, hễ con cái bị bệnh liền cưới vợ cho nó, ý muốn cho con mau được lành bệnh, thật ra là làm cho nó chóng chết.

Chẳng đáng buồn ư?

Một người ở Hồ Nam có hai đứa con đều chết vì lý do này. Đứa con thứ ba mắc bệnh vẫn muốn làm như thế, bị một người bạn quở trách mới thôi. Ấy chính là quả báo do đời trước dụ dỗ kẻ khác chơi bời bừa bãi đến chết.

Một đứa đã chết còn chưa ngộ, hai đứa chết luôn mà vẫn chưa ngộ. Nếu không bị người bạn quở trách chắc sẽ bị tuyệt tự.

Rốt cuộc vì lẽ nào mà tâm kẻ ấy ngu như thế?

Nếu không phải do oán quỷ xui khiến, ắt chẳng đến nỗi ngu như thế. Xin hãy sáng suốt thì may mắn thay.

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên.

Thư trả lời cư sĩ Tịnh Thiện thư thứ ba.

Bệnh chưa hoàn toàn bình phục hẳn, trọn chớ nên gần nữ sắc. Hiện thời trừ đề xướng nhân quả báo ứng và giáo dục trong gia đình ra, sẽ chẳng thể nào cứu vãn được đâu. Giáo dục trong gia đình phải rất chú trọng tới nhân quả báo ứng.

Các vị Lưu, Trì đáng gọi là biết bệnh, biết thuốc, nhưng chưa đề cập đến giáo dục trong gia đình thì vẫn chưa thể viên mãn đầy đủ. Xin hãy nói tường tận với các vị ấy. Đức Như Lai thuyết pháp đều thuận theo tình người, chẳng ép người khác làm chuyện khó khăn.

Như kẻ thọ giới Ưu Bà Tắc, hoặc thọ một, hoặc hai, hoặc ba, hoặc bốn điều, hoặc thọ trọn đủ, đều tùy theo ý muốn của con người. Ngay như giới dâm, kẻ xuất gia phải đoạn hoàn toàn, chứ với người tại gia chỉ ngăn cấm tà dâm. Bởi lẽ, nam nữ lập gia đình có quan hệ lớn với luân thường nên chẳng ngăn cấm, nhưng đã thọ giới Nhà Phật thì ắt phải tiết dục.

Nếu chẳng vì có người nối dòng để thờ phụng Tổ Tiên, chỉ mong vui sướng, tuy chẳng phạm giới vẫn phạm lỗi lớn, chẳng qua so với tà dâm thì giảm nhẹ hơn mà thôi. Bồ Tát sống trong cõi tục tuy cũng có vợ con nhưng không có dục niệm, cũng vì thuận theo tình cảm con người mà có lúc làm chuyện vợ chồng, bởi phàm phu chẳng thể vô tình. Nếu muốn trọn chẳng thân ái, chắc sẽ tạo thành oán hận đến nỗi khởi lên họa hại hủy báng Phật Pháp.

Chẳng những không thể tăng trưởng thiện căn mà còn tạo thành nghiệp hủy báng, đọa lạc trong ác đạo. Vì thế, trước hết phải dùng dục để lôi kéo, sau mới làm cho con người tiến nhập Phật trí.

Đấy chính là lòng đại từ bi uyển chuyển thuận theo tình cảm của con người, khéo bày phương tiện. Chỉ nên tiết dục, bất tất phải tuyệt dục. Mỗi quý ba tháng gần gũi một lần, ngõ hầu vợ chẳng đến nỗi mang nỗi khổ oán vọng mà sự tu trì của ông cũng chẳng bị trở ngại, lại còn có thể dẫn dụ vợ tu trì tịnh nghiệp.

Hãy nên nói: Nếu chẳng tu hành tịnh nghiệp sẽ vĩnh viễn tuyệt giao. Cô ta sẽ gắng sức thực hành. Đối với chuyện có sanh con hay không, chẳng cần phải bàn đến nữa.

Bởi lẽ anh em ông thật đông con, há cứ cần chính mình phải có con thì mới chẳng tuyệt dòng nối dõi Tổ Tiên ư?

Ấy là vì vợ chồng ăn ở với nhau bởi có túc duyên.

Chẳng thể làm cho vợ mình gieo thiện căn, nỡ lòng bỏ mặc cô ta đọa trong ác đạo ư?

Kinh Thi có câu: Thê tử hảo hợp, như cổ cầm sắt. Huynh đệ ký hấp, hòa lạc thả trạm. Nghi nhĩ thất gia, lạc nhĩ thê noa Vợ con hòa hợp, như gảy đàn cầm, như đánh đàn sắt. Anh em hòa thuận, vui sướng, yên ổn. Gia đình êm ấm, vợ con vui vầy.

Khổng Tử nói: Phụ mẫu kỳ thuận hỹ hồ. Cha mẹ đẹp lòng vậy thay. Ông nhất ý tu hành, đoạn tuyệt dục sự, chắc cô ta sẽ oán hận triền miên, hoặc đến nỗi uất ức mà chết.

Nếu ông quả thật đạt được Thượng Phẩm Thượng Sanh thì không bị trở ngại lớn lao gì. Nếu không, sẽ mắc lỗi trái ý cha mẹ, trở thành kẻ oán đối của vợ thì cũng là phiền lụy lớn lao, so với nỗi phiền lụy do nới lỏng dục sự đôi chút thì sẽ sâu đậm hơn nhiều lắm.

Quang là Tăng nhân, trọn chẳng khuyên người khác tạo nghiệp. Người ta đã đem thân giao phó cho ông thì hãy nên trọn hết đạo vợ chồng. Chuyện này chính là nghĩa trọng yếu trong đường tu hành, là điều chí tình nơi luân thường.

Xin ông hãy phát bồ đề tâm, dẫn dắt cô ta là kẻ chẳng biết dục chính là cội khổ cùng sanh về Thế Giới Cực Lạc vô dục, ngõ hầu chẳng phụ đời trước có duyên với nhau, đời này làm vợ chồng vậy.

Lại nữa, nếu vợ sanh con thì sẽ là phiền lụy lớn lao. Không con thì sẽ yên vui tột bậc. Nhưng cháu cả một bầy, chứ đâu phải chẳng có đứa con nào.

Luận sát sao theo sự thật thì ông có phước thù thắng hơn anh em ông nhiều lắm, nhưng người đời phần nhiều chẳng thấy được điều này, nên suốt cả đời làm đầy tớ cho con cái.

Thử suy nghĩ sẽ thấy quả thật là một điều may mắn lớn lao. Lời này tuy trái nghịch tình cảm, nhưng thật ra là chí lý chí tình.

Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên.

Thư trả lời cư sĩ Châu Quần Tranh.

***