Ñaït Nieäm Phaät Tam Muoäi
thì vieäc Vaõng Sanh ñaõ chaéc chaén

niemphat.edu.vn

ĐỀU MUỐN THỎA MÃN DỤC VỌNG CỦA CHÍNH MÌNH, CUỐI CÙNG THÌ TAI NẠN ĐÃ ĐẾN

ĐỀU MUỐN THỎA MÃN

DỤC VỌNG CỦA CHÍNH MÌNH,

CUỐI CÙNG THÌ TAI NẠN ĐÃ ĐẾN

Giảng giải: Pháp Sư Thành Đức
 

Thật ra chúng ta đều phải lấy từ vạn vật, lấy từ thiên nhiên, nhưng mà các vị xem, hiện nay con người hưởng thụ ở bên ngoài, cướp đoạt chẳng kiêng nể gì, làm cho bộ mặt của đất mẹ toàn là những chuyện rắc rối. Các vị xem, hiện nay hễ mưa xuống thì núi lở, đất đá trôi, thật ra đều là do con người chúng ta cướp đoạt của thiên nhiên.

Không có tâm cảm ơn, không có trân quý chúng, độc quyền, đều muốn thỏa mãn dục vọng của chính mình, cuối cùng thì tai nạn đã đến.

Trong lời nói này đều có thể chứng minh tình trạng của xã hội hiện nay. Người xưa đối với sự cho tặng của thiên nhiên họ đều có sự tiết độ. Khi vạn vật đang sinh trưởng thì không được đốn chặt, không được đánh bắt, muốn chặt đốn thì phải đợi nó lớn lên. Đều có quy tắc, tuân theo sự tuần hoàn của thiên nhiên.

Các vị xem, hiện nay con người sử dụng những tài nguyên của thiên nhiên đều phải dùng đến kiệt quệ, cuối cùng thì sao?

Đến đâu hay đến đó, dù sao thì hiện nay vẫn chưa sử dụng hết. Những ý nghĩ bạt mạng này chẳng biết cảm ơn, chẳng biết trân quý thì rất phiền phức. Cho nên, bách vật chi sở sanh. Chúng tôi nghe nói hiện nay trẻ em, ngay cả cơm ở đâu mà có chúng cũng chẳng biết.

Các vị hỏi chúng: Cơm này từ đâu mà có?

Do mẹ con mua. Trong kinh nghiệm đời sống của chúng, chúng chưa nhìn thấy đồng ruộng, chúng chẳng biết cái gì là cày đồng giữa buổi ban trưa, mồ hôi thánh thoát như mưa ruộng cày.

Những việc này thì nên cho trẻ em lĩnh hội, đi xem thực tế, thì chúng mới nhớ được, không nên dạy bằng kiến thức. Vì vậy, cha mẹ, thầy cô giáo phải nhạy bén, phần nào thì nhất định phải để cho trẻ con đi thể hội, để chúng cảm nhận. Đây là sự giáo dục để nhận thức, giáo dục để cảm nhận, chẳng phải là tri thức.

Thiên Địa chi sở tải dã. Tất cả những tài lợi đều là do Trời đất dưỡng dục sinh ra, uống nước nhớ nguồn. 

Nhi hữu chuyên chi, kỳ hại đa hĩ. Nhưng mà những thứ tài lợi này, nếu các vị muốn độc chiếm chúng, đương nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều tai họa.

Nhìn thấu rồi, lợi ở trên thân của các vị, người dân đói sắp chết thì đâu có chuyện họ không đi tìm các vị để đòi. Vì vậy, Vua bị mất nước, bản thân thường có tài sản quý giá rất nhiều. Sau khi nhân dân tạo phản, Nhà Vua vẫn chưa biết vấn đề là do đâu.

Thật đáng thương. Có một vị Hoàng đế, người dân không có cơm ăn, không có thực phẩm để ăn, vị Hoàng đế kêu họ ăn thịt đi. Các vị xem, chẳng trách phải bị lật đổ.

Cho nên: Kỳ hại đa hĩ. Nhìn thấu rồi nhân dân sẽ phản. Tiếp theo là khai phá không thương tiếc đối với thiên nhiên. Hiện nay, thiên nhiên phản kháng lại, bởi vì chúng ta đã khai phá rất nhiều nơi.

Thí dụ như nói về phần mồ mả, các vị có sự tôn kính Tổ Tiên hay không?

Khi đã khai thông rồi, đã bố trí mồ mã ổn thỏa rồi, các vị xem có nên khai phá hay không?

Các vị phải tôn trọng, phải cung kính.

Bây giờ thì chưa đúng, chỉ cần tôi được lợi, phần mộ Tổ Tiên của người ta tất cả đều cho người đào lên, vậy thì Tổ Tiên làm sao mà an tâm được chứ?

Như vậy thì làm sao người ta chẳng oán chúng ta chứ?

Bởi vì trong Thế giới vô hình chẳng nhìn được những từ trường này, sự ảnh hưởng này. Con người phải có tính nhạy cảm. Cổ nhân rất hiểu đạo lý này.

Các vị xem, cổ nhân muốn sử dụng một cái thân cây thì cũng phải tôn trọng thần cây, phải đến chào hỏi với họ trước mấy hôm rồi mới đốn, mời họ chuyển đến trú ngụ ở thân cây khác. Chúng tôi có những người bạn sống ở Úc Châu, họ thông báo trước ba hôm cho cái cây đó.

Sau khi đốn cây thì nửa đêm nằm mộng, thần cây nói với anh: Ba ngày ngắn quá, lần sau nên báo sớm hơn một  chút. Mọi người phải nhạy bén, ba ngày là tập quán của người Hoa. Người Hoa tương đối cần cù, làm việc nhanh. Người ở địa phương khác cuộc sống tương đối nhàn nhã, các vị không nên đốn quá nhanh. Nhập gia tùy tục. Cho nên cái kỳ hại đa hỹ này rất có lý.

Thiên Địa bách vật, giai tương thủ yên, hà khả chuyên dã. Những thứ tài lợi, vật chất có thể cho người trong thiên hạ, thậm chí cũng phải cho hết thảy vạn vật cùng nhau hưởng.

Làm sao mà các vị có thể độc chiếm hết toàn bộ được?

Như vậy người ta đâu thể nào bỏ qua cho các vị?

Các vị làm cho người ta chẳng sống nổi thì người ta làm sao có thể khoan dung cho các vị được chứ?

Các vị xem, hiện nay khai phá rất nhiều, làm cho những động vật nhỏ chẳng còn chỗ để nương thân. Chúng tôi cảm nhận được tất cả những động vật trên Thế giới này, chỉ cần một loại động vật bị diệt vong thì những động vật khác sẽ mở hội ăn mừng bảy ngày bảy đêm chẳng ngủ nghỉ, rất vui.

Xin hỏi mọi người, đó là động vật gì?

Là con người.

Làm sao các vị biết được?

Thật vậy, các vị xem, nhân loại làm hại thiên nhiên, làm hại động vật, làm cho động vật hiện nay sắp lâm vào chỗ tuyệt chủng, chẳng biết còn được bao nhiêu, đều là do con người gây ra.

Tam tài giả, Thiên Địa nhân. Con người nên làm theo Trời đất mà thương yêu vạn vật. Hiện nay vẫn là làm tổn hại vạn vật. Cho nên các vị xem, con người không có đức hiếu sinh, hiện nay chẳng dục chứng. Chứng bệnh hiếm muộn càng lúc càng nhiều, bởi vì chúng ta dùng thuốc trừ sâu đối xử với mạng sống.

Thuốc trừ sâu được phun ra, cuối cùng là phun vào thân của ai?

Con người đâu có thông minh nhiều, người tính chẳng bằng Trời tính. Xuất hồ nhi giả, phảm hồ nhi giả.

Các vị sát hại vạn vật, cuối cùng thì sát khí đó quay trở lại trên thân ai?

Trên thân của chính mình. Vì vậy, bệnh của người hiện nay là một đống kỳ hình quái dạng. Đó không phải là không có đạo lý, đều là do chính mình chiêu cảm đến.

Xin đưa thêm một thí dụ. Toàn bộ giới sinh vật, giới Động vật giống như là một thân thể. Tế bào ung thư trên thân thể của ai liên tục ăn vào chỗ khác, phá hoại nguồn tài nguyên khác, ăn liên tục đến cuối cùng thì sống không nổi, cuối cùng thì tế bào ung thư cũng sống không được.

Chúng ta cũng sắp sống hết nổi rồi. Cả thiên nhiên đều xuất hiện lời cảnh báo. Hiệu ứng nhà kính cũng phát triển rất nhanh. Cứ tiếp tục như vậy, trải qua năm năm, mười năm thì rất nhiều nơi sẽ bị chìm mất.

Đồng chí, bạn bè, anh chị em, chúng ta thật sự muốn dẫn đầu, muốn làm những việc tốt thì phải tôn trọng, phải yêu quý, phải tiết kiệm, phải cần kiệm, phải ra ngoài hoằng dương việc ăn chay.

Nếu không thì thiên nhiên sẽ bị quá tải, chẳng có cách nào tiếp tục nữa. Phải tuyên dương Thế kỷ mới ăn uống khỏe mạnh. Không thể chỉ có thầy giáo Chu Vĩnh Sam Hoằng Dương. Mọi người biết được bao nhiêu thì phải tận lực mà Hoằng Dương.

Có ai không?

Có! Tốt! Xin nhận tiểu đệ này một lạy. Đáng được mọi người tôn trọng, luôn lo nghĩ cho thế hệ sau, vì thiên nhiên, vì toàn bộ quả Địa Cầu này mà lo nghĩ cho mọi người.

Được rồi, tới lúc hãy nói đến điều này, quá xúc động cũng không nên. Mỗi người chúng ta đều phải thật tâm làm, chân tâm sẽ giao cảm với tâm của rất nhiều người. Tin tưởng có thể dùng lực cứu vớt tình thế rối rắm, xoay chuyển tình thế.

Sở nộ thậm đa. Chiêu cảm đến rất nhiều oán hận.

Nhi bất bị đại nạn. Nếu không chuẩn bị sẽ đối mặt với đại nạn. Dĩ thị giáo vương, vương kỳ năng cửu hồ. Vinh Di Công luôn giúp cho Nhà Vua mưu cầu quyền lợi. Vương kỳ năng cửu hồ.

Ngôi thiên tử này có thể ngồi được lâu hay không, quốc gia có thể phát triển tiếp nữa được không?

Phu vương nhân giả. Những câu nói ở đây vô cùng sâu sắc. Người là Thiên Tử, là Quốc Vương.

Tương đạo lợi nhi bố chi thượng hạ giả dã. Họ nên lấy hết những tài lợi này có thể đem đi phân bố, phân phát cho người dân, mỗi người dân an cư lạc nghiệp.

Các vị chẳng thể phân phối, đến cuối cùng những người có quan hệ tốt với các vị có được tiền vượt trội hơn, sau đó thì sự chênh lệch về giàu nghèo rất lớn.

Như vậy đều là sai lầm, lòng dân chẳng được yên ổn. Các ngành các nghề đều phải thương yêu, tôn trọng. Ngành nghề nào cũng là số một, phát triển tốt đẹp thì xã hội này mới an định.

Ông Tôn Trung Sơn có nói một câu rất hay: Nhân năng tận kỳ tài, địa năng tận kỳ lợi, vật năng tận kỳ dụng, hóa năng sướng kỳ lưu. Là Vua thì phải làm những việc này. Con người phải tận hết tài năng, mặt đất phải tận hết lợi ích, vật dụng phải tận hết công năng, hàng hóa phải lưu thông rộng khắp.

Sử thần nhân bách vật vô bất đắc cực. Chữ cực này là ở giữa, vừa phải, nghĩa là làm cho thần minh bách vật, nhân dân đều có thể ổn định, an cư lạc nghiệp, có được cuộc sống ổn định. Họ làm được điều này, họ có thể tương đạo lợi nhi bố chi thượng hạ giả dã. Họ đã làm nghiêm túc như vậy, họ vẫn gìn giữ, cảnh giác tâm hoảng hốt sợ sệt.

Do nhựt truật thích cụ oán chi lai. Do nhựt nghĩa là mỗi ngày cảnh giác sự sợ hãi, rất sợ việc chiêu cảm sự oán hận của nhân dân nên họ đã làm nghiêm túc, họ vẫn cảnh giác sự sợ hãi, rất sợ bị oán giận.

Hiện giờ đã có sự oán giận rồi, một việc chẳng thỏa đáng, rất phiền phức. Chúng ta xem, gần đây có một số quốc gia, nhân dân không còn tin tưởng quốc quân của họ nữa. Quốc quân không nên đợi đến lúc đó, bản thân vẫn chưa phản tỉnh. Việc sai lầm này tương đối lớn.

***